Thu Muộn

Lê Dung

Sớm mùa thu
Con đường quen bỗng thân thương đến lạ.
Hoa sữa ngà đưa đẩy rắc hương xa.
Em thấy không nắng đã chẳng còn là.
Kẻ ngự trị trên đường xa thăm thẳm.
Em thấy không thu về cô liêu lắm.
Heo may chiều se sắt nỗi niềm riêng.

Em nhớ không nắng vàng như nghệ.
Cái cầm tay bối rối vụng về
Tại vì em, là do em cả đó
Hấp tấp vội vàng để gió mở cửa ra

Em nhớ nhiều không mùa mưa giăng lá đổ.
Cải đầu mùa xanh mướt đắng đầu môi
Gió đầu mùa nhắc lòng em thầm nhớ
Về bài ca thu chiều.
Em ngân nga mãi không thôi.
Yêu dấu ơi
Nụ hồng đó, không còn mong manh nữa.
Sao em buồn, em bảo mình chơi vơi!

L.D

< Trở lại